ĐÀO NAM SƠN
Ngày nào anh là cỏ
Xanh mướt mát triền đê
Giữ không cho nước xói
Mát chân ai chiều về
Bây giờ anh là cỏ
Xơ xác trong héo vàng
Đọng âm thầm nhúm rễ
Một chút tình đa mang
Trọn đời anh là cỏ
Uống nắng và gội sương
Hương nồng nàn khẽ tỏa
Khi nát bầm thịt xương
Em ơi anh là cỏ
Thênh thang với gió trời
Lắng hồn bao tiếng hót
Hát thầm cùng mây trôi
Filed under: Thơ |
Ba khổ thơ đầu nghe xót xa là thế, nhưng khổ cuối như sang một trạng thái khác hẳn , rất lạc quan nhé:
“Em ơi anh là cỏ
Thênh thang với gió trời
Lắng hồn bao tiếng hót
Hát thầm cùng mây trôi”
Tóm lại nỗi niềm thi sĩ cũng… linh hoạt quá! Có lẽ do nhạy cảm nên tâm trạng đâm dễ đổi thay theo… gió trời(!) Thật khó lường! 🙂 Quả là làm HG không kiềm được mấy câu bình loạn. ^^
Ví mình là cỏ nghe qua thấy khiêm nhường đấy ạ, nhưng thực cũng… khôn: Chỉ cỏ mới là bất diệt! :))